nhanh lên đi, lát nữa Linh nói sau, nhanh lên. Nghe vậy tui cũng lấy hết sức đạp xe đi. Đạp được một đoạn, tui qua ra đằng sau hỏi nhỏ Linh: – Làm gì mà phải đi nhanh dữ vậy? – Hì – nhỏ chỉ cười – Không trả lời là tui cho đi bộ á. – Thì tại… trốn – nhỏ lắp bắp. – Trốn cái gì chứ? – Trốn nhà… đi chơi – nhỏ lí nhí. – Trời đất, thôi thôi, đi về giùm tui. – tui giật mình. Tui toan chạy trở lại nhà nhỏ Linh thì nhỏ đánh thùm thụp vô lưng tui. – Đạp tiếp, không là mốt đừng hòng nói chuyện với Linh