giằng lấy tay lái đòi chạy, thấy trước hiện trạng nguy hiểm tôi cương quyết không cho. Nhìn chênh chếch không xa lắm có cái khách sạn, tôi nói nhỏ Hiền: – Giờ cũng khuya rồi, đường về nhà mấy em thì xa. Tốt nhất nghỉ lại khách sạn kia mai rồi về sớm. Hiền bối rối không dám quyết. Tôi dứt khoát: – Em nhìn chị em như thế sao chạy xe được đi còn không vững mà đòi chạy xe sao? Đi theo anh! Để Hạnh ngồi sau xe tôi, tôi chạy chầm chậm cho Hiền theo sau. Đến khách sạn tôi lấy 1 phòng 2 giường. Cậu