cười, hết gạt nước mắt cho nó rồi lại gạt nước mắt của mình. – Cô Tư! – tui bước vô rồi chào má nó – Ủa gì vậy T? Má con kiếm cô hả? – Dạ hông, má con kêu con đem cái này qua cho cô. – tui nhe răng cười. – Ừ, cô cảm ơn, nói với má con cô cảm ơn nhiều – cổ cười mà nước mắt lăn dài, lúc đó còn nhỏ nên tui không bận tâm. Tui chỉ thấy lạ. Thằng nhóc thì chạy lại cảm ơn tôi rối rít. Nó mừng như bắt được vàng. Tui cũng nhe hàm răng sún cười với nó. Hồi đó cô Tư còn đi bán ve chai, nhưng sau vụ