tôi cũng biết là làm quá cũng hỏng chuyện nên nghĩ “thôi thì thả con săn sắt, bắt con cá rô”. Tôi giả vờ xịu mặt rồi nói: – Vâng mẹ ạ, nghe lời mẹ con sẽ cố gắng kiềm chế, nhưng mẹ cố suy nghĩ giúp con mẹ nhé, con không còn biết nhờ vào ai nữa đâu mẹ ạ, mẹ là người duy nhất con trông cậy, con yêu mẹ nhiều lắm. Mẹ nhìn vào mặt tôi 1 hồi lâu, rồi thở dài nói: – Thôi mẹ về phòng đã, con học tiếp đi nhé… Nói rồi ngập ngừng đứng dậy, lúc này mẹ đang mặc chiếc váy ngắn tới đầu gối, trông thật là