thế. Em sướng không? Em không trả lời. Vẫn nghiêng mặt qua một bên. Tay đang ghì lưng tôi lỏng ra. Gục người xuống nằm im trên người thêm 1 hồi, tôi thẻ thọt: – Xin lỗi, tôi cứ tưởng là Duyên nên mới thế. Rồi tôi thiếp đi vì mệt, tỉnh dậy thì không thấy em. Tôi vào wc tắm rửa, đến trưa thì Duyên và mẹ mới về. Dung đã lo cơm nước xong xuôi. Cả nhà ăn và nói chuyện vẻ. Cả tuần sau đó Dung vẫn bình thường như không có chuyện gì xảy ra. Hơn tháng sau. Một hôm, không biết là ngẫu nhiên hay là dụng