mũi. – Được không đó? – tui nghi ngờ. Nhỏ cắn cây kem 1 cái, rồi đưa ra trước mặt tui: – Đó, ăn đi. – Hử?! – Ăn, lẹ – nhỏ giở giọng lạnh lùng – … Từ.. từ… Tui miễn cưỡng cắn 1 miếng. Nhỏ nhìn tui cười híp mắt: – Vậy phải giỏi hơn hông. Ăn hết cây kem, thấy trời cũng tối nên tui kêu nhỏ về. Ban đầu, nhăn nhó không chịu về. Tui dọa là mốt sẽ không đi với nhỏ nữa thì nhỏ mới chịu về. Đạp xe về nhà nhỏ cũng khoảng mười lăm phút, nhỏ dựa đầu vào lưng tui suốt cả quãng đường về. Tới nhà, nhỏ xuống