kể chuyện dượng đi B được 3 năm thì hy sinh, 3 năm sau mới có giấy báo tử, giờ đã 10 năm. Thấy cô rơm rớm nước mắt, tôi ngồi sát lại, choàng 1 tay qua ôm vai cô, 1 tay cầm bàn tay cô, an ủi. Tựa vào ngực tôi, hồi lâu cô ngồi thẳng lại, tay cô vẫn để trong tay tôi: – Dz thích gì nói đi cô cho, cô đã hứa rồi đấy. – Vật chất thì cháu có coi như đủ rồi, đồng hồ, xe đạp… Cháu chỉ muốn… muốn… – Muốn gì cứ nói, hễ làm được là cô làm cho – thấy tôi ngập ngừng cô giục. – Dạ, cháu… cháu… – Thì cứ nói đi,