mới dám bước ra ngoài. Tôi biết mười mươi rằng sáng nay trước khi vào rẫy, như mọi ngày, chủ tôi đã định đánh thức tôi dậy. Nhưng, có lẽ, cái cảnh chúng tôi ôm nhau nằm ngủ đầy tình tự này đã làm ông quay lui. Ông biết trưa nay cái giường dã chiến sẽ thiếu vắng một người là tôi. Thành cựa mình, gát chân qua người tôi, quấn sát: – Ấm quá Hóa ơi? Anh ngủ ngon không chê được. Anh muốn ôm chặt em hoài vầy thôi. Anh làm chồng em nhen? Tôi nghe mà cảm thấy hạnh phúc. Tôi gật đầu ở lồng ngực Thành. Tôi