trong lòng cảm thấy rất bất an và lo sợ, bởi vì trời mưa thì càng lúc càng to, còn bầu trời thì cũng sắp xế chiều rồi mà cô ấy vẫn còn lòng vòng ở đây chưa về nhà mình được. Cô ấy nhớ đến tôi và cô ấy khóc lóc thật là to, vợ tôi như thầm gọi tên tôi “Chồng ơi! Hu huanh ở đâu! Em nhớ anh lắm! Em sợ lắm! Hu hu”, tiếng khóc lóc nức nở như động lòng trời xanh, nên cho tôi với vợ tôi gặp mặt được nhau. Vợ tôi đột nhiên mừng rỡ: – A! Ông xã! Chồng ơi! Em nhớ anh lắm! Hic hic Hu hu! Em xin lỗiHu hu – Em